Lão Bạch so với Tưởng Viễn Chu còn phản ứng nhanh hơn, anh ta dang tay ra che chắn ở trước mặt, "Tưởng tiên sinh, cẩn thận !".
Hứa Tình Thâm còn chưa mất hẳn ý thức, chỉ cảm thấy chân đau đến mức không chịu nổi. Lúc đó cảm giác đầu tiên của cô là, may quá, vẫn chưa chết.
Chẳng qua là cơn đau đớn chỉ trong khoảnh khắc liền lan tràn ra khắp nơi trên người, ngay cả rên cũng không rên nổi, tầm mắt mơ mơ màng màng, dường như cô còn nghe thấy được ba chữ ' Tưởng tiên sinh '.
Ánh mắt của lão Bạch nhìn về phía cô, sau khi trông thấy rõ ràng khuôn mặt của người vừa bị ngã, cánh tay kia mới từ từ thu lại.
Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, không dám chạm vào người cô, "Hứa Tình Thâm".
Cô đưa tay ra, chỉ là không còn chút sức lực nào cả. Trong nháy mắt khi cánh tay vừa buông thõng xuống thì Tưởng Viễn Chu lại nhanh chóng bắt lại. Anh trông thấy trên tay của cô có dính máu. Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ tay phải của cô, sau đó lại nhìn thử sang tay trái. May quá, cả mười ngón tay của cô vẫn còn đủ hết.
Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ vào mặt của cô, vươn tay ra định ẵm cô dậy. Lão Bạch liền vội vàng ngăn cản lại, "Tưởng tiên sinh, tốt nhất đừng đụng chạm lung tung, hay là cứ chờ xe cứu thương đến đi."
Tưởng Viễn Chu vòng cánh tay ra sau lưng Hứa Tình Thâm. Cô đau đến mức kêu lên thành tiếng. Khônh ít người đang ngồi trong quán cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121382/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.