Mùng năm.
Hứa Tình Thâm ngồi ngay ngắn ở mép giường, lắng nghe tiếng gió cuốn theo bông tuyết đang không có gì ngăn cản, đập vào tấm kính thủy tinh ngoài cửa sổ, nặng nề mà kịch liệt.
Trong sân, đột nhiên truyền tới tiếng kèn xe hơi, cô biết là Tưởng Viễn Chu đã tới.
Hứa Tình Thâm nâng vạt váy lễ phục đứng dậy. Trong nháy mắt khi bước ra cửa chính, cô lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy, bước chân cũng khựng lại.
Nhìn ra xa, Tưởng Viễn Chu đang đứng dựa vào sườn xe, tài xế ở bên cạnh cầm ô che cho anh, dáng vẻ thoải mái mười phần. Anh từ trước đến giờ đều ăn mặc rất đơn giản, một bộ âu phục vừa vặn được cắt may thủ công một cách khéo léo, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen dài tới đầu gối, vạt áo bay phất phới. Tưởng Viễn Chu đứng giữa khung cảnh tuyết rơi trắng xoá, đột nhiên lại tăng thêm mấy phần tươi đẹp trời sinh.
Người đàn ông thấy cô đứng im ở đó không nhúc nhích, nhận lấy chiếc ô trong tay tài xế đi về phía trước.
Hứa Tình Thâm bước xuống bậc thềm. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác xuống phủ lên người cô. Cô trang điểm vô cùng tinh xảo, mái tóc được điểm xuyết những viên đá nhỏ lấp lánh vấn ở sau ót. Gương mặt vốn đã không thể chê vào đâu được, sau khi trải qua tay nghề của người thợ trang điểm lại càng thêm lộ ra một vẻ quyến rũ khác biệt.
Tưởng Viễn Chu thật lòng không thể nhìn nổi dáng vẻ của cô khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121340/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.