Cuối cùng, tôi cũng phải lê bước ra kiểm tra cửa nẻo để chắc chắn là mình đã khóa cẩn thận. Tất cả nhữngcánh cửa đều đã khóa. Dù tôi không nghe được những tiếng pip píp thìWyatt cũng đã đặt hệ thống báo động trên đường ra khỏi nhà. Dẫu choanh có giận dữ với tôi, anh vẫn cẩn thận bảo vệ tính mạng cho tôi. Nhận thức được điều này thật đau đớn; hẳn sẽ dễ dàng hơn nếu như anh thểhiện chút thiếu quan tâm, nhưng anh đã không làm vậy.
Tôi bận tất cả đèn tầng trệt rồi cắmcúi leo lên lầu. Mỗi cử động đều gắng gượng, như thể tâm trí và thân thể tôi chẳng liên hệ gì với nhau vậy. Tôi trèo vào giường nhưng không bậtđèn, chỉ đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào hư vô khi tôi cố sắpxếp lại dòng suy nghĩ của mình.
Phương pháp đối phó ưa thích của tôi làtập trung vào bất cứ thứ gì khác cho đến khi tôi cảm thấy mình đã sẵnsàng đương đầu với việc quan trọng. Lần này nó chả có tác dụng, vì toànbộ tâm trí của tôi đang ngập tràn những điều Wyatt đã nói. Chúng bủa vây lấy tôi, khiến tôi ngạt thở, đè bẹp tôi dưới sức nặng của chúng và đơngiản là tôi có bao nhiêu là điều trong số đó cần giải quyết. Tôikhông tách biệt từng dòng suy nghĩ một, cũng không giải quyết bất cứ một vấn đề nào riêng biệt cả- dẫu sao đi nữa thìđến lúc này vẫn chưa.
Điện thoại reo. Ý nghĩ đầu tiên đếntrong đầu tôi là Wyatt!, nhưng tôi không chộp lấy ống nghe và trả lờiđiện thoại. Tôi không chắc mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-chet-nguoi/1981793/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.