Tôi tạt vào một hiệu thuốc mua tuýp thuốc mỡ Vicks, định thử xem. Tôi sẽ bốc mùinhư một hộp thuốc ho, nhưng nếu loại này mà trị khỏi được thanh quản cho tôi thì người có bốc mùigì đi chăng nữa tôi cũng cóc thèm quan tâm. Tôi dự tính sẽ Thảo Luận Lớn với Wyatt tối nay nên nó sẽ phải hỗ trợ tôinếu như tôi có thể, ờ, nói chuyện được.
Tôi đang trên đường đến cửa hàng vải thứ ba thì Wyatt gọi vào di động của tôi và bảo tôi quay trở lại sở cảnhsát. Anh đang trong tâm trạng của một gã trung úy; cất giọng mệnh lệnhbắt người ta phải thi hành ngay lập tức, chứ không hề yêu cầuxin xỏ gìhết.
Thất vọng, tôi quành xe lại. Tôi nhớ xem xem liệu có bất kỳ cáixe nào phía sau tôi cũng đổi hướng haykhông. Không có gì đặc biệt cả.
Tôi sẽ không thể xoay sở nổi cho đếntận ngày cưới mất. Số mệnh đang chống lại tôi. Giờ tôi phải chấp nhậnthực tế đó. TÔi sẽ không tìm nổi vải may chiếc áo cưới, còn thợ làm bánh sẽ không nhận lời, người cung cấp sẽ thất hứa, và tất cả cácloại hoalụa tính để kết cổng hoa sẽ mục ra một cách khó hiểuvà rơi rụng từngcánh một. Wyatt thậm chí còn không phun cát và sơn lại cái cổng hoađó nữa. Tôi chắc cũng khỏi cần phải trưng diện làm gì và sẽ héo mòn từng dây thần kinh rồi bỏ cuộc cũng nên.
Với con mắt mở to, tôi sẽ bị nhưthế đấy. Phần thưởng quá xavời. Hoặc là phải hành động, hoặc là tựthấy mình trong một cái nhà nguyện nhỏ xíu ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-chet-nguoi/1981738/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.