Chú cũng chưa ăn cơm?
Đột nhiên cô nhớ tới lời của anh lúc dạy dỗ cô ở cục cảnh sát: “Em có biết anh đã lật qua cả thành phố A không hả?”
Chú nhất định là tìm cô nên quên mất không ăn cơm.
“Chú, hôm nay làm anh sốt ruột rồi.” Tiếu Nhiễm cảm thấy thật có lỗi. Ôm thắt lưng anh, tay tăng thêm vài phần sức, giống như người sắp chết chìm rốt cuộc cũng tìm được một chiếc bè gỗ, gắt gao ôm lấy.
Cố mạc lộ ra một chút xấu hổ: “Nếu anh muốn kết hôn với em sẽ bảo vệ em... mãi đến khi kết thúc....”
Cố Mạc nói xong khiến Tiếu Nhiễm bị mắc kẹt nơi yết hầu như hóc xương cá, để cô khổ sở cắn môi, lặng lẽ buông tay đang ôm anh ra.
Bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng, kỳ hạn một năm sẽ kết thúc.. cho nên anh quan tâm và che chở cho cô cũng sẽ chỉ kéo dài một năm.
Đến lúc đó, thật sự không còn ai yêu thương cô nữa.
Cô quá tham lam, vậy mà bắt đầu tham luyến sự ấm áp mà Cố Mạc cho cô.
Cô yên lặng xoay người, đi về phía nhà ăn, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, để chính mình cuộn tròn thành một cục, giống như chú chó bị thương, bất lực, thương cảm, mờ mịt.
Cô vốn tưởng rằng có thế giới của riêng mình, hiện giờ lại phát hiện ra tất cả những gì mình có chỉ là hoang vu.
Khi Cố Mạc bưng hai bát mì thịt bò ra, nhìn thấy Tiếu Nhiễm như một loài động vật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239952/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.