Tiếu Nhiễm muốn chạy đến phòng ngủ của Cố Mạc trốn đi mà khóc,nhưng là vừa vào phòng muốn đóng cửa, đã bị người khác đưa tay ra chặnlại.
Cô ngây người, Cố Mạc đã đẩy cửa phòng ra, nghiêm mặt đi vào.
“Cố Mạc?” Tiếu Nhiễm sửng sốt.
Cô không nghĩ tới anh sẽ đuổi theo cô lên lầu.
Cô khẩn trương xoay người, vội vàng cho nước mắt biến mất trên mặt, mới quay đầu trở lại nói: “Anh muốn lấy thứ gì không?”
Cố Mạc nhìn thấy trong mắt cô đầy tơ máu, liền căng thẳng, dùng lực nắm chặt tay: “Khóc cái gì? Tôi cũng chưa đánh cô.”
“Em không khóc.” Tiếu Nhiễm khổ sở phủ nhận.
Anh không đánh cô, nhưng sự lạnh lùng của anh đã đâm sâu vào lòng cô.
Cô cảm thấy được trong lòng mình như bị một vạn mũi tên đâm vào, đau đến tận xương tủy.
“So với người bị cô đâm chết, cô sống quá hạnh phúc, vốn dĩ cô đã không cótư cách khóc!” giọng điệu của Cố Mạc sắc bén, từng câu từng chữ giốngnhư con dao sắc bén rạch từng tấc thịt của cô. Thiếu chút nữa cô đãkhông khống chế nổi mà khóc thành tiếng, cô cố gắng chấn áp nước mắt của mình sắp trào ra, âm thanh run rẩy nói: “Em không có tư cách, em làhung thủ giết người. Hủy đi Tưởng gia, em vẫn có ba cưng chiều em, lạicòn đoạt người đàn ông của chị Y Nhiên. Người có tội không xứng có đượchạnh phúc.”
Nói xong, cô bỏ chạy vào nhà vệ sinh, dùng lực đóng cửa lại, thương tâm ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239426/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.