“Châu báu cũng có thể gia tăng tỉ giá tiền bạc.... Cũng coi nhưmột loại đầu tư.” Cố Mạc xấu hổ khụ một phen. Anh cũng không phủ nhận là mình nghĩ đến nhẫn ốc biển kia, đó là thừa nhận.
Tiếu Nhiễm không hiểu sao lại thấy cảm động.
Nếu cô không phải hung thủ, anh sẽ yêu thương cô như bảo bối.
Nghĩ đến anh cùng với mình trong lúc đó mãi vẫn không vượt qua được huyết hải thâm cừu, cô lại hạ tâm tình xuống.
Đúng lúc này, Cố Tương cầm theo hành lý đi xuống lầu.
Tiếu Nhiễm tò mò hỏi han: “Chị Cố Tương, chị muốn ra ngoài du lịch sao?”
“Em mới không đi du lịch vào quốc khánh, em muốn đi xem phong cảnh.” CốTương cười nói: “Ngày mai em có hội chợ sách ở Hoa Trung thành phố B,hôm nay phải đi rồi.”
“Vậy hôn lễ của anh cháu thì sao?” Bà nội lo lắng hỏi.
“Hai ngày nữa cháu sẽ trở lại, không chậm chuẩn bị hôn lễ của anh đâu.” CốTương nói xong, cật lực cầm theo rương hành lý đi ra ngoài.
“Không có hôn lễ, Cố Tương, em không cần gấp gáp trở về.” Cố Mạc nói.
Lời anh nói khiến trái tim của Tiếu Nhiễm như bị rơi xuống đáy cốc ngay lập tức.
Anh không cần hôn lễ, cũng chứng minh anh hận cô.
Vừa rồi anh chăm sóc cô, chỉ là vì thói quen.
Cho dù anh có phần thích cô, cũng không có cách nào triệt tiêu thù hận của anh với cô.
Cố Tương đặt hành lý ở cửa, lập tức hạy về phòng khách. Cô trừng to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239413/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.