Cố Mạc trở lại, nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, lúc này mới phát hiệnra trên mặt cô có vết thương nghiêm trọng do phơi nắng, lập tức cau chặt mày:”Sao lại thế này?”
“Em…cùng bạn học đi dạo phố, đihơi lâu một tí.” Tiếu Nhiễm chột dạ nắm chặt ngón tay. Cô không dám nóithật, bởi vì cô sợ Cố Mạc không cho cô tiếp cận bà Tưởng. Hơn nữa hiệntại anh đã biết cô là hung thủ, càng không thể cho phép cô đến gần nhàhọ Tưởng. Cô muốn bù đắp nên lời nói dối này cô phải nói.
Cố Mạc, thật xin lỗi, em cũng không muốn gạt anh!
Ở trong lòng cô xin lỗi đối với Cố Mạc.
“Theo anh lên lầu!” Cố Mạc nghiêm mặt nói xong, liền nhận lấy nước lô hộitrong tay thím Vương, nắm chặt bàn tay Tiếu Nhiễm, đưa cô lên lầu.
Có lẽ bởi vì Cố Mạc nắm quá chặt, Tiếu Nhiễm cảm giác ngón tay đau như bị kim châm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cau lại.
“Làm sao vậy?” Cố Mạc quay đầu, quan tâm nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
Tiếu Nhiễm lắc đầu cười:”Không có việc gì.”
Cố Mạc chăm chú nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái, rồi phụng phịu tiếp tục đi lên lầu.
Vào phòng ngủ, anh ngồi xuống đầu giường, để Tiếu Nhiễm nằm trên chân mình, nhúng tay vào chén nước lô hội nhẹ nhàng xoa lên mặt Tiếu Nhiễm.” Người ta rủ em đi dạo phố thì em cũng đi, em có chút chủ kiến nào không vậy?Bị say nắng thành như thế này còn cùng người ta đi dạo?”
Nghe được lời răn dạy lạnh lùng của Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239390/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.