Cố Mạc lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm nửa ngày, đột nhiên buông cô ra, nghiêm mặt tránh đi.
Nhìn Cố Mạc ra khỏi phòng, Tiếu Nhiễm ngồi trên giường thương tâm khóc lên.
Nếu có thể lựa chọn, cô chắc chắn không lừa gạt anh.
Cô sợ Cố Mạc sẽ không cho cô cơ hội tiếp cận bà Tưởng.
Lúc Cố Mạc cầm hộp thuốc quay lại phòng ngủ nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang cuộntròn trên giường khóc, lâp tức nhíu mày:”Sao đột nhiên lại khóc rồi?”
“Chú…..Anh không đi?” Tiếu Nhiễm ngồi dậy, tim đập mạnh nhìn Cố Mạc.
Cô nghĩ anh sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa.
“Anh chỉ đi lấy hộp thuốc thôi, em đã khóc tràn Kim Sơn rồi.” Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài. Anh cũng nghĩ sẽ lạnh nhạt với cô, nhưng chính là khôngđành lòng. Nhìn thấy cô bị thương, tim anh rất đau.
Tiếu Nhiễm nhanh tay lau nước mắt trên mặt, uất ức cong cái miệng nhỏnhắn:”Anh không nói, em còn tưởng rằng anh sẽ không quan tâm đến emnữa.”
Cố Mạc không nói gì, chỉ ngồi bên giường, trầm mặc rửa sạch vết thương cho cô, bôi thuốc, băng bó.
Lúc Tiếu Nhiễm thấy hai tay mình bị băng bó rất dày, trong lòng ấm áp, côcô ý nghịch ngợm hỏi:”Chú, có cần phải khoa trương như vậy không?”
“Như vậy đụng vào sẽ không đau. Hôm nay không nên chạm vào nước, không đượccầm vật nặng, không được…..” Cố Mạc giống như đang dặn dò Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm chôn mặt vào lòng Cố Mạc, cảm động nói:”Biết rồi. Nhưng, chú, tay không dính nước thì em không tắm được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239388/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.