Có lẽ Cố Hoài Cẩn rất thích Tiếu Nhiễm, cho nên mới tán gẫu chuyện phiếm vui vẻ đến quên cả thời gian, lúc phải về nhà đã hơn mười mộtgiờ.
Bà khoác cánh tay chồng, nói tạm biệt với mọi người rồi rời đi.
Cố Mạc nhìn vẻ mặt lưu luyến không muốn rời đi của cô, cười nói với Tiếu Nhiễm:”Nhà chúng ta lại có thêm một người thương em.”
Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu, nhưng tâm trạng không hề vui vẻ như vẻ bềngoài. Người nhà họ Cố đối tốt với cô, là vì Cố Mạc đối tốt với cô, đãyêu thì yêu cả đường đi lối về, cũng bởi vì những người này vốn khôngbiết cô chính là hung thủ. Nếu bọn họ biết kẻ thù của Cố Mạc chính làmình thì chắc chắn sẽ không yêu thương cô như bây giờ.
Hạnh phúc của cô kỳ thực vẫn rất mơ hồ, như có như không, muốn lên đó nhưnglại quên mất thang, cô phải liều mạng giơ chân mới có thể chạm đến được.
“Không vui sao?” Cố Mạc thấp giọng nói bên tai cô.
“Vui! Sao có thể không vui chứ?” Tiếu Nhiễm nở nụ cười tươi ngọt ngào.
Cố Mạc xoa xoa đầu cô, thản nhiên cười cười.
Cố Nhiên khoác vai Cố Mạc từ phía sau:”Anh, mấy người đứng có ra vẻ ân ái trước mặt người độc thân như em đi.”
“Chúng mình về nhà thôi.” Cố Mạc mở cửa xe, để cho Tiếu Nhiễm ngồi vào trong,chính mình cũng đi qua đầu xe, muốn ngồi vào ghế lái.
Cố Nhiên đột nhiên túm lấy Cố Mạc, đưa cho anh một cái bình nhỏ có một dầu màu vàng nhạt:”Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239183/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.