Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, để cô ngồi lên chân mình, cười nhạthỏi:”Nha đầu, em cứ đơn giản mà buông tha cho người đã làm em tổn thương như vậy sao?”
“Là người cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, chỉ là sai lầm nhỏ hay lớn, có thể tha thứ được thì tha thứ. Em cũng khôngcó chuyện gì, Vương Giai Tuệ đã nhận sai rồi, sao em không thể bỏ quachứ?” Tiếu Nhiễm rúc vào ngực Cố Mạc, trầm giọng nói. Vương Giai Tuệ hận cô đúng là đáng giận thật, nhưng hậu quả cũng không tổn thương nghiêmtrọng, cho nên có thể tha thứ được. Không giống như cô, mặc dù chỉ là vô tình, nhưng đã hại chết hai mạng người, làm một gia đình rơi vào bịkịch, là không thể tha thứ.
Cố Mạc không nói gì, chỉ lấy tay xoa đầu Tiếu Nhiễm. Anh biết cô đang suy từ bụng ta ra bụng người,không muốn đổ hết những đau khổ mình đã trải qua lên đầu Vương Giai Tuệ.
Việc anh làm cô tổn thương có khi nào đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô không?
“Tại anh không tốt. Xin lỗi em.” Cố Mạc thanh âm khàn khàn nói. Ở trênphương diện nội tâm, anh lại không bằng một người con gái mới mười támtuổi.
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu,lấy tay che đôi môi mỏng củaCố Mạc:”Không cho anh nói xin lỗi. Anh không có lỗi vớ em. Em phạm tộikhông giống như Vương Giai Tuệ, là không thể tha thứ được. Anh có thểkhông so đo với em em đã rất biết ơn rồi. Thật đấy.”
“Em đúng là báu vật.” Cố Mạc không thể không thừa nhân Tiếu Nhiễm chính làsự lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239115/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.