Editor: Chi Misaki
Ăn cơm xong, Dương Nguyệt Quyên thấy Cố Mạcmuốn dẫn Tiếu Nhiễm rời đi, liền cười giữ người lại: “Hai đứa cũng không mấy khi về nhà một lần, đêm nay chớ đi, ở nhà một đêm đi. Phòng củaTiếu Nhiễm vẫn để cho người làm dọn dẹp, một chút tro bụi cũng khôngcó.”Cố Mạc hơi nhíu mày. Anh không có thói quen cùng người nhà Tiếu Nhiễm thân thiết.
Tiếu Lạc thấy Cố Mạc muốn cự tuyệt, lập tức gia nhập phe cánh của mẹmình, cười ngọt ngào nói: “Anh rể, anh liền ở lại đi. Giường của chị emvô cùng mềm mại, ngủ rất thư thái. Bất quá, anh khẳng định là đã sớm thử qua. Đúng không?Anh rể?”
”Được. Tôi liền thử trải nghiệm một lần trên giường Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc nheo mắt lại, âm trầm nhìn Tiếu Lạc.
Người con gái này mới chỉ có 15 tuổi, nhưng tâm cơ so với người trưởng thành còn thâm hơn.
Nghe thấy con gái và con rể muốn lưu lại, Tiếu Bằng Trình liền chenvào.”Nguyệt Quyên, bà đi dọn dẹp lại phòng Tiếu Nhiễm đi. Lấy thêm mộtbộ đồ rửa mặt dự phòng qua, chỉnh điều hòa cao một chút, còn có cái gìnhỉ...Tôi còn muốn...”
”Ba, việc còn lại để bọn con là được rồi. Ba cùng con chơi cờ đi!”Tiếu Nhiễm túm lấy ba mình kéo ra phòng khách, lấy một bộ cờ nhảy từtrong ngăn kéo kệ ti vi, bày trên bàn trà.
Cố Mạc nhìn thấy cờ nhảy, biểu tình lạnh nhạt bỗng trở lên sáng lạn.
Cờ nhảy!
Tiếu Nhiễm vẫn là con nít không lớn.
Anh vừa rồi thấy Tiếu Nhiễm nói muốn cùng Tiếu Bằng Trình chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239052/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.