Cơm nước xong, Cố Nhiên liền lười biếng một bên vừa ngáp một bên vừađi lên lầu: “Đêm nay khám gấp nhiều bệnh nhân, thật mệt chết đi được!”Nghe thấy Cố Nhiên nhắc tới phòng cấp cứu, Tiếu Nhiễm lập tức nhớ tới cáichân bị thương của Tiếu Lạc. Cô lập tức đuổi theo, ngăn Cố Nhiên lại:“Anh Cố Nhiên, anh chớ ngủ vội, em có việc muốn hỏi anh.”
”Có phải em muốn hỏi vết thương trên chân em gái mình không?” Cố Nhiên hiểu rõ cười hỏi.
”Đừng thông minh như vậy. Em còn chưa có cơ hội được biểu hiện.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
Cố Nhiên cười vỗ cái ót của cô một phen: “ Em cứ biểu hiện thật tốt trước mặt anh của anh là được!”
”Anh hai Cố! Người ta đây liền ngu ngốc tìm anh tính nợ rồi!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
Cố Nhiên thu lại cười đùa, khóe môi khẽ nhếch lên thần bí cười nói: “Chịdâu nhỏ, chị thử đoán xem em đã làm gì với em gái của chị nào?”
”Chữa trị thật tốt?” Tiếu Nhiễm tò mò nói.
”Cũng có thể nói như vậy!” Cố Nhiên vui vẻ cười ha hả.
”Anh đừng thừa nước đục thả câu nữa! Anh mà thừa nước đục thả câu nữa, emsẽ không cho anh ngủ yên đâu!” Tiếu Nhiễm hung hăng uy hiếp.
”Emgái cùng mẹ cô ta làm cho anh thật phiền, cho nên anh liền trả thù nhonhỏ một phen, đem chân không bị thương của cô ta băng bó thạch cao.”
Nghe thấy Cố Nhiên nói, Tiếu Nhiễm cũng nhịn không được ôm bụng cười to: “Anh Cố Nhiên, anh như vậy thật không tốt!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239036/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.