Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc cũng không lái xe, mà đi bộ từ nhà đến, qua hai ngã tư là đến Tưởng Trạch.
Bảo vệ thấy anh thì lập tức mở cửa.
Cố Mạc đi vào biệt thự, đột nhiên có cảm giác không đúng lấm.
Anh đi vào trong, nhìn xung quanh rốt cuộc cũng biết chỗ nào không thích hợp.
Một vườn hoa hoang vắng, lúc trước đã mọc đầy cỏ dại, giờ đây đã được cắt tỉa sạch sẽ. Không còn thấy cỏ dại, cây sồi xanh cũng được cắt tỉacành.
Có ai đến quét dọn vườn hoa sao?
Khi thấy bác sĩ Vương, anh mới tò mò hỏi han.
”Nhìn cả vườn hoa đầy cỏ dại quá ảm đạm cho nên tôi mới tìm người sửa sang lại một chút!” Bác sĩ Vương nhớ lại Tiếu Nhiễm đã dặn dò, mới nhẹnhàng trả lời.
”Cảm ơn ông!” Cố Mạc lạnh nhạt nói với bác sĩ Vương, “Tình trạng của bác gái thế nào rồi?”
”Gần đây đã ổn định hơn nhiều! Nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi thấtthường!” Bác sĩ Vương cẩn thận nói tình trạng của bà Tưởng cho Cố Mạcnghe.
”Tôi đi thăm bác ấy!” Cố Mạc tạm biệt bác sĩ Vương, đi lên lầu.
Khi anh nhìn thấy một người phụ nữ búi tóc sau gáy thì hơi thất thần một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ này, bệnh của bác Tưởng chắc đã tốt hơn rất nhiềurồi, đã quan tâm tới cách ăn mặc của mình hơn, không để đầu tóc rối bùnữa!
”Con giấu Tiểu Nhiên của ta ở đâu?” Bà Tưởng ngẩng đầu, vừa thấyngười đến là Cố Mạc thì bổ nhào qua, mất bình tĩnh hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2239034/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.