Editor: Nhã Y Đình
“Đây không phải là thành phố B cho nên tôi cũng không phải là Chu Du, anh cũng chẳng phải là Gia Cát Lượng, cho nên chúng ta là người xa lạ, không cần phải nói nhiều làm gì!” Cố Tương nói xong, buông nút ra, bước ra ngoài.
Tần Viễn Chu nhìn thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, vôi vàng chạy ra.
Cố Tương mở cửa chiếc xe Maserati của mình, ngồi vào ghế lại, vừa định lái xe đi đã thấy Tần Viễn Chu đang đuổi theo.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục khởi động xe. Đúng lúc này, Tần Viễn Chu mở cửa xe của cô, ngồi vào ghế phụ lại.
“Gia Cát Lượng, anh muốn làm gì?” Cố Tương bất mãn trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái.
Bọn họ chỉ vô tình gặp nhau vài lần, cũng không phải là quá quen thuộc.
“Tôi chưa muốn về nhà, cô đi nói chuyện với tôi!” Trong giọng nói của Tần Viễn Chu có chút mỏi mệt.
“Người nên làm việc này là vị hôn thê của anh. Tôi không có nghĩa vụ này!” Cố Tương vươn người, mở cửa xe, sau đó lạnh lùng đuổi người.
Trước mặt Cố Tương, Tần Viễn Chu lại đóng cửa xe lại, rồi làm ra vẻ đương nhiên, “Lái xe đi!”
“Vị hôn thê của anh bị anh chọc giận mà chạy mất! Anh nên đuổi theo cô ta mới phải!” Cố Tương không nói gì, ngồi lại về vị trí.
“Đuổi theo cô ấy rồi như thế nào? Rốt cuộc vẫn bị người lớn ép buộc mà thôi!!” Tần Viễn Chu chua xót cười.
“Đừng mang dáng vẻ tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238921/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.