Editor: Chi Misaki
“Gia Cát Lượng, anh cũng đã tìm được a Sửu của mình rồi. Tôi cũng nên về nhà tìm "Tiểu Kiều" của tôi thôi. Chúng ta liền từ biệt tại đây.” Cố Tương sau một hồi trầm mặc liền nói lời từ biệt với Tần Viễn Châu.
Bọn họ chỉ là người xa lạ, không nên có nhiều giao thiệp.
Trong lòng cô cũng có một dự cảm không lành, bất an trong lòng kia thật giống như một cột nước ngầm, nên theo bản năng cô liền muốn cùng Tần Viễn Châu giữ khoảng cách.
Ánh mắt Tần Viễn Châu xuyên qua mắt kính thâm thúy nhìn Cố Tương, im lặng một lúc lâu, mới cất giọng khàn khàn: “Mỗi lần gặp nhau em đều coi tôi như ôn thần, tôi thực sự đáng ghét như vậy?”
Cố Tương há miệng thở dốc, đôi mắt to không ngừng nháy, có chút xin lỗi nói: “Không phải! Anh hiểu lầm rồi! Là chúng tôi trèo cao không đắc tội nổi người quyền quý như anh.”
Nhìn thấy Cố Tương đỏ mặt, Tần Viễn Châu nhàn nhạt nở nụ cười: “Chẳng qua là đầu thai đúng nhà thôi, kỳ thật chúng ta đều là người thường như nhau. Cám ơn em đã theo tôi nói chuyện phiếm. Quấy rầy rồi.”
Tần Viễn Châu nói xong, liền mở cửa xe tiêu sái bước xuống, khoát tay với Cố Tương: “Happywedding!”
“A?” Nghe thấy lời chúc phúc của Tần Viễn Châu, Cố Tương sửng sốt một phen. Nghĩ đến vừa nãy, chính cô là người không muốn giải thích cho đối phương biết người kết hôn là anh trai mà không phải là cô, cô có chút xấu hổ cười cười: “Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238920/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.