Lúc Tiếu Nhiễm chạy đến bệnh viện thì Ứng Mẫn cũng đang đi vào phòng cấp cứu.
Lúc Tiếu Nhiễm chạy qua người cô ta, Ứng Mẫn đột nhiên dừng bước: "Tiếu..... Nhiễm?"
Tiếu Nhiễm dừng bước, xoay người nhìn Ứng Mẫn. Thấy cô ta nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng, cô khách sao chào: "Bác sĩ Ứng!"
"Cô đến tìm Cố Mạc sao?" Ứng Mẫn đẩy gọng kính, cười hỏi.
"Đúng thế! Vết thương của anh ấy thế nào? Có nặng không?" Tiếu Nhiễm vội vàng hỏi.
"Cô biết chuyện anh ấy bị thương sao?" Ứng Mẫn lộ vẻ kinh ngạc. "Tôi cũng đang định nói với cô. Không ngờ Cố Mạc đã nói cho cô rồi!"
Tiếu Nhiễm nghi ngờ nhìn Ứng Mẫn.Trên đường tới bệnh viện, cô hoài nghi người nào lại có thể ‘tốt bụng’ báo tin cho cô kia chính là Ứng Mẫn. Bởi vì người biết số di động của cô, ở bệnh viện này ngoài Ứng Mẫn ra cô không biết có ai nữa.
Nhưng tại sao cô ta lại có dáng vẻ như không hề nói cho cô biết tin Cố Mạc bị thương chứ?
Chẳng lẽ cô nhầm sao?
"Không phải cô nhắn tin báo cho tôi biết sao?" Tiếu Nhiễm thăm dò hỏi một câu.
"Tôi? Từ hôm qua tới giờ, tôi có ca trực lại có quá nhiều bệnh nhân, không có thời gian mở điện thoại!" Ứng Mẫn vô tội nói.
"Có lẽ là tôi nhầm!" Tiếu Nhiễm cười xấu hổ. Ở bệnh viện nhiều người như vậy có lẽ người kia thật sự không phải là Ứng Mẫn. Cô lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Tôi dẫn cô đi tìm Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238778/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.