"Bác sĩ Ứng, là tôi hiểu nhầm cô rồi." Nghe thấy Ứng Mẫn nói, trong lòng Tiếu Nhiễm tràn ngập sự hối lỗi.
Người ta là một người thẳng thắn như thế lại bị cô nghĩ thành người có tâm cơ thâm trầm, kỳ thật người có tâm tư phức tạp nhất vẫn là cô.
Ứng Mẫn vươn tay với Tiếu Nhiễm, nhã nhặn lịch sự cười hỏi: "Có thể làm bạn tốt không?"
Tiếu Nhiễm lập tức cầm lấy tay đối phương, không nghĩ ngợi nhiều liền cười nói: "Có thể!"
Đúng lúc này, thang máy mở ra. Ứng Mẫn mang theo Tiếu Nhiễm đi vào thanh máy.
"Tưởng phu nhân rất phòng bị, không hề cho Cố Mạc tùy ý đi ra ngoài. Bà ấy hôm qua sau một lần phát bệnh thần kinh, liền tịch thu luôn điện thoại của Cố Mạc rồi. Cho nên lát nữa cô ở bên ngoài chờ, tôi vào viện ICU tìm Cố Mạc." Ứng Mẫn săn sóc đề nghị.
"Bác sĩ Ứng. Cám ơn cô. Kỳ thực tôi có chút lo lắng cho Cố Mạc. Vạn nhất Tưởng phu nhân biết tôi tới, nhất định lại nổi điên. Tôi cũng không muốn hại Cố Mạc lại phải chịu thương tổn thêm lần nữa." Tiếu Nhiễm chân thành nói.
"Đừng lo lắng. Còn không phải có tôi sao? Trong não của Tưởng phu nhân có một khối u rất nghiêm trọng, cho nên tôi cũng được coi như là bác sĩ của bà ấy, bà ấy sẽ tín nhiệm tôi." Ứng Mẫn cười nói.
"Cực kỳ nghiêm trọng sao? U ác tính à?" Tiếu Nhiễm lập tức lo lắng hỏi thăm.
"Ác hay lành còn rất khó nói, bởi vì còn phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238776/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.