Vương giai Tuệ ngồi đối diện Tiếu Nhiễm, nhìn cô cuộn tròn người ở trên ghế sofa một câu cũng không nói, có chút ưu phiền.
Buổi sáng, tiếu Nhiễm gọi điện thoại bảo cô đi ra, gọi một bàn kem và cà phê, xong lại không ăn một miếng nào, chỉ ngẩn người. Điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, không tiếp, không xem, không nói.
“Tiếu Nhiễm, cậu làm sao thế? Cậu nói một câu đi? Cậu đừng làm mình bất an!”
Tiếu Nhiễm dường như chìm trong bi thương của mình, vốn không có nghe thấy Vương Giai Tuệ nói gì. Cô chỉ vùi đầu trên ghế, dùng một đôi mắt đẹp thất thần nhìn xuống mũi chân của mình.
Vương Giai Tuệ không dám ầm ĩ Tiếu Nhiễm, lặng lẽ lấy điện thoại cầm tay ra, gửi một tin nhắn cho Ninh Hạo: “SOS! Cảm xúc của Tiếu Nhiễm không quá mạnh mẽ.”
Tin nhắn của Ninh Hạo lập tức gửi đến: Các cậu đang ở đâu?
Vương Giai Tuệ: Quán cà phê XX
Ninh Hạo: Mình qua bây giờ đây!
Nghe được Ninh Hạo nhắn tin đến, Vương Giai Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hi vọng Ninh Hạo có thể an ủi Tiếu Nhiễm.
Hiện tại dáng vẻ nửa sống nửa chết có khả năng dọa chết người.
Không đến nửa giờ sau Ninh Hạo liền chạy đến.
Ninh Hạo vừa đến liền thấy biểu tình ngưng đọng ngàn năm như một của Tiếu Nhiễm, tâm tình lập tức đau đớn. Anh cảm kích nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, thật cẩn thận đến trước mặt Tiếu Nhiễm, quỳ trên mặt đất, quan tâm lần mò đầu Tiếu Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238764/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.