"Để gió quấn đi, không phải là đoạn tuyệt, mà là vì hoài niệm."
Cố Mạc nói một câu trên vòng bạn bè của anh, sau đó liền đi tắm rửa.
Chờ anh trở về, liền nhìn thấy bên dưới một loạt những tin nhắn đáp trả.
Cố Tương: Sớm nên kết thúc! Tốt, tốt, tốt!
Cố Nhiên: Hoài niệm gì? Nhanh chóng mang tha mới tốt!
Đằng sau còn một đống tin nhắn của đồng nghiệp cùng bạn tốt hết che miệng cười trộm, lại đến cười hô hố.
Mà người anh hy vọng nhìn thấy nhất lại không có xuất hiện.
Anh hơi hất mày, ném khăn mặt lên tủ đầu giường, tiện gửi cho Tiếu Nhiễm một tin nhắn: Đừng bảo trì bình thản. Anh không tin em đã ngủ!
Tin nhắn của anh vừa mới gửi qua, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm gửi lại: Ha ha ha ha hắc!
Cố Mạc: Không muốn phát biểu cảm tưởng một chút sao?
Tiếu Nhiễm: Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. PS: Em không thích hợp xuất hiện trong hồi niệm của anh.
Cố Mạc: Vậy em nghĩ muốn xuất hiện ở nơi nào?
Tiếu Nhiễm: Em nghĩ muốn... Xuất hiện... trong trí nhớ của anh!
Nhìn đến câu trả lời của Tiếu Nhiễm, môi mỏng của Cố Mạc không tự giác nhếch lên: Em vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của anh.
Tiếu Nhiễm: Hiện tại trí nhớ của anh chỉ có em?
Cố Mạc hơi hất mày: Đêm nay anh biểu đạt còn chưa rõ ràng sao?
Tiếu Nhiễm che miệng cười trộm: Rõ ràng! Quá rõ ràng rồi!
Cố Mạc: Đêm nay em làm gì rồi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238616/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.