Editor: Nhã Y Đình
“Chẳng lẽ em không phải vì người đàn ông kia mới cảm thấy đau lòng mà tìm anh nói chuyện phiếm sao?” Cố Mạc để sổ ghi chép sang một bên, như nhìn thấu Cố Tương.
Cố Tương xua tay, “Anh nói linh tinh gì đó? Cố Tương em có tài có sắc, sao có thể buồn lòng vì đàn ông chứ? Chỉ có bọn họ buồn lòng vì em thôi!”
Cố Mạc vuốt đỉnh đầu Cố Tương, yêu chiều nói: “Trong tình yêu, yếu đuối một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nhóc Tương à, kiêu ngạo không thể đổi có tình yêu được!”
“Nhưng mà anh cũng không thể chạy đến tòa thị chính thành phố B để đuổi theo đàn ông được!” Cố Tương ảo não nói.
Cô không biết Tần Viễn Chu đang ở đâu, chỉ biết nơi làm việc của anh ấy. Với địa vị của anh ấy thì cô cũng không thể nào tìm cách vô tình gặp mặt được.
“Em là nhà văn mà, đúng không?” Cố Mạc bắt đầu gợi ý cho Cố Tương.
“Vâng! Nhưng mà tác giả cũng không thể nào vào được cơ quan chính phủ nha!” Cố Tương nhíu mày, thở dài.
“Nhà văn phải có trải nghiệm thực tế mới có thể viết những tiểu thuyết đặc sắc được. Ví dụ như viết về những tiểu thuyết chính trị, em không có thực tế thì làm sao mà viết được chứ?” Cố Mạc nhíu mày nói với Cố Tương.
“Anh, em phát hiện anh mới đúng là bậc thầy trong chuyện tình cảm! Lần sau viết tiểu thuyết nếu gặp khó khăn gì em nhất định sẽ tìm anh!” Cố Tương cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238614/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.