Editor: Quỷ Quỷ
“Mợ, sao mợ đã lại quay về?” Cố Mạc bồn chồn hỏi.
“Ba cháu nói cháu không biết nhóm lửa, tự làm mình bụi bám đầy đầu. Cho nên mợ tới đây xem. Cháu muốn đốt cả mình sao.” Bác Ngạn đùa với Cố Mạc. Đứa nhỏ này không ngốc, chỉ là làm sai cách. Hơn nữa, người ta là ông chủ lớn ở thành phố, sao có thể làm những loại việc này chứ.
“Có lẽ tại cháu ngốc ạ.” Cố Mạc xấu hổ cười.
“Những việc như nhóm lửa như thế này người thành phố sẽ không làm. Mau đi rửa mặt đi! Nếu không không ai nhận ra cháu mất.” Bác Ngạn đẩy đẩy Cố Mạc, cười nói.
Cố Mạc lúc này mới đứng dậy, đi đến bồn nước ấm, lấy xà phòng chà xát lên mặt.
Trong chốc lát, anh liền khôi phục lại sự sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Borg làm ngọn lửa sáng rực lên xong, liền nhặt mấy thanh gỗ lên, cười rời đi.
Cố Mạc trở lại phòng trong, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang mỉm cười dựa vào cửa sổ, anh lập tức nhíu mi: “Chồng em có đẹp trai không?”
“Đẹp! Cho dù là gấu mèo, cũng là đẹp trai nhất!” Tiếu Nhiễm ra sức gật đầu.
Cố Mạc cởi áo lông, bỏ thêm củi vào lò sưởi, nhấc chăn bông lên ôm TIếu Nhiễm vào lòng:”Nghịch ngợm!”
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, làm nũng nói:”Vẫn là ôm anh ấp hơn!”
“Thế thì đừng buông tay.” Cố Mạc cúi đầu, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm. “Ôm anh mãi mãi!”
“Ừm.” Tiếu Nhiễm cọ cọ trước ngực Cố Mạc, tìm một vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238379/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.