Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trước cửa sổ, nhìn Cố Mạc ở trong sân với một đống người tuyết.
Giường ấm áp, lòng của cô cũng được Cố Mạc sưởi ấm.
Lúc Tiếu Bằng Tình và mấy người đàn ông khiêng con mồi trở lại từ trong núi, Cố Mạc đang đắp mắt cho người tuyết.
“Em rể cứ chơi đùa. Ánh mắt không tồi, thiếu cái mũi, trong phòng có râu củ cải, để anh đi lấy.” Trác liệt cười nói.
Cố Mạc chỉ nhàn nhạt cười.
Nếu không phải Tiếu Nhiễm, anh nào có loại hứng thú rảnh rỗi này.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba và bọn họ trở về, lập tức mặc thêm áo khoác chạy đến.
“Ba, mọi người thu hoạch không nhỏ!” Tiếu Nhiễm ôm tay ba, hưng phấn mà nói.
“Bắt được mấy con thỏ hoang vã chim trĩ, nhưng có thể ninh hầm một nồi rồi.” TIếu Bằng Trình cười vỗ tay Tiếu Nhiễm.
A Khố tiếc nuối nói: “Chúng ta gặp được cái lộc, đáng tiếc để cho nó chạy mất.”
“Dượng thật lợi hại, những thứ này đều là dượng và Trác Liệt bắt được đúng không.” Tiếu Nhiễm biết ba mình không thể lần đầu tiên vào núi mà đã săn được thú.
“Cũng có công lao của ba cháu.” A Khố phúc hậu cười.
“Ba cũng biết săn thú.” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn ba.
“Ba phụ trách bứt dây động rừng, hai cha con họ nổ súng.” Tiếu Bằng Trình xấu hổ cười. Tuy ông mới vào núi, nhưng cũng không có biết săn.
“Con nói thuật bắn súng của ba, có khi rùa cũng không trúng.” Tiếu Nhiễm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238375/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.