Tay Cố Nhiên gẩy đầu Vương Giai Tuệ, dùng ngữ khí giáo huấn nói: “Em nghĩ là em phiền toái hay vui vẻ cũng không liên quan đến tiền bạc.”
“Đó là anh chưa từng chịu qua.” Vương Giai Tuệ xoa đầu, không đồng ý kháng nghị: “Nếu tiền thuê nhà mà anh cũng không đóng nổi, có thể tháng sau đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cho dù anh muốn khóc cũng không thể khóc được.”
Nghe được cô nói, Cố Nhiên đau lòng ôm cô: “Anh chưa từng chịu qua. Nha đầu, để anh chăm sóc em nhé.”
Từ nhỏ điều kiện nhà anh đã có chút cường thế hơn những gia đình bình thường. ông nội là danh y, đúng là anh chưa từng lo lắng qua về chuyện kế sinh nhai. Lúc mọi người còn đang cố gắng thẳng đến sinh hoạt thường thường bậc trung, nhà bọn họ cũng đã sinh hoạt theo kiểu tiểu tư.
Cho tới bây giờ anh còn chưa nghĩ tới, còn có người cùng cực đến mức này.
Giai Tuệ từ nhỏ đã nếm qua không ít đau khổ.
“Bản thân em có tay có chân, làm gì mà cần anh phải chăm sóc.” Vương Giai Tuệ ấp úng nói.
“Em xem, tuy anh là bác sĩ Mông Cổ, nhưng cũng là bác sĩ nổi danh cả nước, dựa vào y thuật lừa gạt của anh, một năm có được hai ba trăm vạn cũng không là vấn đề. Em gả cho anh, cũng không cần lo lắng tiền thuê nhà. Anh đảm bảo em đi theo anh sẽ được nổi tiếng, thoải mái uống rượu.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
“Anh nói anh hãm hại lừa gạt tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238366/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.