Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc ngẩng đầu lên, nước mắt đau lòng biến mất, giọng nói khàn khàn nói với mọi người: "Mọi người tránh đi một lát, con muốn giúp Tiếu Nhiễm thay quần áo!"
Lúc ôm Tiếu Nhiễm, tay anh chạm đến vết máu đã khô lại.
Vết máu này khiến anh đau lòng không thôi khiến anh cảm nhận sâu sắc được Tiếu Nhiễm còn đau lòng hơn anh rất nhiều.
Trác Liệt và A Thập Khố vội vàng đi ra gian ngoài.
Tiếu Bằng Trình mở va li ra, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, trầm mặc đưa cho Cố Mạc. Sau đó, ông cũng nặng nề bước ra ngoài.
Cố Mạc cố nén nước mắt cởi áo khoác trên người Tiếu Nhiễm, đau đớn kịch liệt khi thấy bộ quần áo của cô ướt sũng máu.
Khi anh cởi bỏ quần áo dính máu của Tiếu Nhiễm xuống đất nghe thấy tiếng Trác Liệt ở ngoài cửa.
"Cố Mạc, tôi mang một chậu tuyết đến, hai người lấy tuyết xoa lên cả người nếu không da sẽ bị nứt nẻ!"
"Cảm ơn!" Cố Mạc vội vàng lấy chăn đắp cho Tiếu Nhiễm, "Anh vào đi!"
Trác Liệt đi vào, đặt chậu tuyết xuống dưới, lo lắng dặn dò Cố Mạc: "Nhất định phải xoa cả người một lần, đến khi cả người nóng lên mới được! Cả hai ở bên ngoài tuyết quá lâu!"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!" Giọng Cố Mạc khàn khàn nói.
Trác Liệt đi ra ngoài trước, lo lắng nói với Cố Mạc: "Nếu lát nữa không bê được chậu tuyết ra ngoài thì lại gọi tôi!"
Cố Mạc lại cảm ơn lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238350/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.