Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc cứng rắn kìm nén, mới không cười ra tiếng.
Ưng Mẫn gặp được Tiếu Nhiễm răng lưỡi bén nhọn, chỉ có thể cam bái hạ phong.
Tuy Tiếu Nhiễm tâm địa thiện lương, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt. khi một người nào đó phụ bạc cô, cô lập tức khiến đối phương đầu rơi máu chảy.
Ưng Mẫn giả bộ khó hiểu kéo một bên tay áo: “Vừa rồi có người đụng vào, có lẽ là dính nước hoa trên người người đó.”
“Thế không phải chị Ưng Mẫn chiếm tiện nghi lớn sao? Armani-CodeU nhưng lại không.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
Ưng Mẫn có chút xấu hổ cúi đầu, yếu thế cắn môi.
Sau một lúc lâu, cô lại ngẩng lên, thanh lệ trong mắt có thêm chút khí thế.
“Tiếu Nhiễm, toi không biết rốt cuộc tôi đã đăc tội cô ở đâu, cô cứ như thế... nói móc tôi.” Ưng Mẫn chua xót nở nụ cười: “Dù sao cũng gần nhà, thêm một chút cũng không vấn đề gì.”
Nói xong, Ưng Mẫn xoay người, đi về phía bác sĩ Lý.
“Trong phòng hơi nóng, ra ngoài đi tản bộ với tôi.” Ưng Mẫn nhìn bác sĩ Lý, nhu nhược nói.
Thật ra người theo đuổi cô bên cạnh không ít, cô vẫn chưa đáp lại ai.
Đêm nay cô có chút bi thương.
Lúc Tiếu Nhiễm nói móc cô, Cố Mạc vậy mà đứng ở bên cạnh xem diễn trò, hoàn toàn không có ý giúp cô.
Trước mặt nhiều đồng nghiệp như thế, cô còn là chủ nhiệm, tất nhiên phải bắt lấy chiếc bè gỗ cứu vớt tôn nghiêm sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238232/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.