Editor: Quỷ Quỷ
Ưng Mẫn nhìn thấy một màn này, đôi mắt đau nhức như bị đâm.
Cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt, sững sờ ở cửa.
Tiếng vỗ tay và tiếng trêu chọc của mọi người vang đến mới làm cô dần hoàn hồn.
Bác sĩ Lý chạm vào cánh tay Ưng Mẫn, quan tâm hỏi:”Có muốn ra ngoài đi lại một chút không?”
“Vì sao tôi phải ra ngoài?” Ưng Mẫn đứng thẳng lưng, cao ngạo đi vào phòng bao.
“Chủ nhiệm Ưng, cô trở lại rất đúng lúc. Hát cho chúng tôi nghe một bài đi.” Có một người nhiệt tình mời Ưng Mẫn.
“Được!” Ưng Mẫn thoải mái đón lấy chiếc micro. CHọn bài “Con đường đơn độc”.
Nghe thấy tên bài hát, Tiếu Nhiễm nhíu mi một chút.
Ưng Mẫn đang muốn bày tỏ với Cố Mạc sao?
Cô ta có biết chính mình đang bày tỏ sai chuyện tình?
Ưng Mẫn vẫn không nhìn Cố Mạc, ngược lại nhìn bác sĩ Lý đang ngồi, bắt đầu hát lên.
“….Đây là một con đường đơn độc, em muốn quay đầu cũng không được nữa rồi, không thể trút bỏ chỉ có thể mỉm cười….”
“Đến khi nào Ưng chủ nhiệm mới khá hơn?” Có người tò mò hỏi.
“Mấy người đừng hiểu lầm.” Bác sĩ Lý nhanh chóng giải thích, chỉ sợ người ta hiểu lầm.
Anh thì không sao, nhưng Ưng Mẫn sẽ tức giận.
Ưng Mẫn hát xong, Ôn Nhã cười hỏi:”Đôi ta tốt hơn không được sao?”
Lời nói của cô làm cho mọi người khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên có vẻ như cô muốn xác lập mối quan hệ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238230/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.