Editor: Chi Misaki
Dì Lưu nhìn thấy bọn họ liền lập tức ra đón.
"Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, các người đã trở lại!" Dì Lưu nắm thật chặt bàn tay của Tiếu Nhiễm, cảm khái nở nụ cười nói.
"Dì Lưu đã lâu không gặp!Con thật nhớ người!" Tiếu Nhiễm cười ôm lấy dì Lưu.
Nhìn thấy dì Lưu, cô liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nơi này là nhà cô.
Về đến nhà cảm giác thật đặc biệt.
"Hai người trở về thật đúng lúc, nhà cửa dì mới thu dọn xong." Dì Lưu vỗ vỗ lưng Tiếu Nhiễm, cười nói.
Trong lúc này bảo vệ liền đem hành lý lên trên lầu.
"Dì Lưu, hai người nói chuyện đi. Cháu đi thu thập ít hành lý." Cố Mạc để Tiếu Nhiễm ở lại bên cạnh dì Lưu nói chuyện phiếm, còn anh thì đi theo bảo về lên lầu.
Dì Lưu nắm lấy tay Tiếu Nhiễm, thần thần bí bí cười nói: "Cháu không ở nhà mấy ngày, tiên sinh liền để cho người ta đến sửa sang lại biệt thự."
"Sửa sang lại?" Tiếu Nhiễm chớp chớp mắt.
Căn biệt thự này vẫn trang hoàng khiêm tốn, cực kỳ phù hợp với tính cách của Cố Mạc. Có chỗ nào đã sửa sang lại đâu?
"Đi theo dì!" Dì Lưu cười nói.
Tiếu Nhiễm tò mò theo sát dì Lưu đi vào biệt thự.
Vừa vào biệt thự, cô liền nhìn thấy trong phòng khách trải một tấm lông dê lớn màu trắng. Thảm cũng một màu tuyết trắng, lông dê thật dài mềm mại, chân trần dẫm lên đặc biệt thoải mái.
"Trọng điểm không phải là thảm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238146/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.