Editor: Xẩm Xẩm
“Anh Mặc, tên anh phúc hắc!” Tiếu Nhiễm dùng sức xoa mặt anh, hung hăng nói: “Em yêu anh!”
Cố Mạc cười cúi đầu, hôn cô: “Chỉ cần có thể cho em cười, phúc hắc có là gì?
Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng cắn vào môi Cố Mạc: “Lần sau có thể nói cho em biết trước không?”
“Không thể, phải để em bất ngờ!” Cố Mạc cười hôn Tiếu Nhiễm, gắt gao xoa hông và lưng cô, hận không thể đem cô tiến vào trong người mình.
Hồi lâu, Cố Mạc mới buông cô ra, lấy tay nhẹ nhàng xoa má cô, âm thanh khàn khàn nói: “Vợ à, rốt cuộc cũng đón được em về nhà, anh rất cao hứng.”
Tiếu Nhiễm dùng hai gò má cọ vào mặt anh, không nói gì.
Cố Mạc cảm khái kéo cô vào trong lòng.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng bọn họ đều biết cảm xúc của đối phương.
….
Cố Mạc cầm túi thuốc đông y, nắm tay Tiếu Nhiễm. nhìn thấy dì Lưu đưa túi thuốc cho cô.
“Thuốc này sáng chiều một lần.”
“Đã biết, tôi sẽ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm uống hết.” Dì Lưu nhận thuốc.
“Hiện giờ cô ấy ngoan hơn rồi, không cần bức cô ấy.” Cố Mạc dùng ánh amwts tán thưởng nhìn cô.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống thuốc đông y, cô có vẻ mặt như uống thuốc độc, ánh mắt của anh đã tràn ngập nhu tình thản nhiên.
“Không phỉa anh nói thuốc đắng dã tật sao?” Tiếu Nhiễm dựa vào vai Cố Mạc, cười hắc hắc hai tiếng.
“Là ngoan hơn!” Cố Mạc vuốt đầu cô, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238144/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.