Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Lạc bổ nhào vào người Tiếu Nhiễm, ôm lấy đùi cô, khóc lóc cầu xin: "Chị, mẹ con em biết sai rồi! Chị thả mẹ em ra đi!"
"Hai người giết người rồi chỉ nói một câu ‘mẹ con em sai rồi’ là được sao? Mạng của ông ngoại tôi, bé con của tôi thì sao? Các người đền như thế nào chứ?" Hốc mắt Tiếu Nhiễm đỏ lên gầm thét.
"Chị, em biết nói như thế nào cũng vô dụng. Nhưng chị muốn mẹ con em làm thế nào? Phải làm thế nào chị mới tha cho mẹ con em?" Tiếu Lạc tủi thân chớp mắt.
"Tự vả miệng 100 cái!" Tiếu Nhiễm hung hăng nói.
100 cái?
Tiếu Lạc hơi sợ sệt.
"Không dám sao? Vậy thì buông tôi ra!" Tiếu Nhiễm dùng sức dưới chân, giẫm mạnh cổ tay Dương Nguyệt Quyên.
"Em vả!" Tiếu Lạc thấy mẹ đã đau đớn sắp ngất đi, vội vàng buông đùi Tiếu Nhiễm, vả miệng mình. Vừa vả lại nói "Thật xin lỗi, em sai rồi!"
"Tiểu Lạc, không cần!" Dương Nguyệt Quyên thấy hai má con gái sưng to, đau lòng ngăn cản.
Cố Mạc ngồi xổm xuống trước mặt Dương Nguyệt Quyên, giọng nói lạnh lẽo: "Đúng là hai mẹ con tình cảm sâu nặng!"
"Cố Mạc, xem như cậu lợi hại!" Dương Nguyệt Quyên chịu thua nhìn Cố Mạc.
"Vẫn chưa đủ độc ác với hai mẹ con bà đâu!" Cố Mạc cười lạnh lùng, "Thật ra tôi định cắt đứt gân tay gân chân của bà rồi đưa hai người đến Ấn Độ. Tôi nghe nói, đàn ông ở đó rất thích LJ. Nhưng rồi tôi thay đổi ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238083/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.