Editor: Xẩm Xẩm
“Cố Mạc đi công tác rồi hả?” Vương Giai Tuệ nghe được Tiếu Nhiễm nói, trừng to mắt.
Tâm tình Tiếu Nhiễm chỉ tập trung vào trong đồ ăn, gật đầu một cái: “Hai chúng ta lúc này đồng bệnh tương liên rồi.”
“Người nào đồng bệnh tương liên với cậu?” Vương Giai TUệ đỏ mặt sẵng giọng.
Cô vui vẻ nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
Ánh mắt Ninh Hạo quấn quýt si mê trên người Tiếu Nhiễm, cũng không có chú ý đến cô.
Cô mất mác nâng cặp lồng lên, liều mạng ăn cơm.
Cô như thế nào vẫn mang tâm hồn ảo tưởng?
Đột nhiên Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Vương Giai Tuệ: “Giai Tuệ, ngày mai, cậu đi theo mình, có được không? Nhà của chúng mình quá lớn, một người không được lắm.”
“Mình hỏi ý kiến của mẹ đã.” Vương Giai Tuệ không trả lời trực tiếp.
Dường như trong biệt thự của mẹ chỗ nào cũng là bảo bối từ xa xưa, cô rất lo lắng khi đi vào. Nhỡ đâu không cẩn thận, chỉ sợ làm trâu làm ngựa cả đời cũng không trả nổi.
“Mẹ cậu nhất định sẽ đồng ý.” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười hai tiếng.
“Như thế nào lại thích mình ở cạnh?” Vương Giai Tuệ cảm động nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”
“Mình tranh thủ để cho mẹ đồng ý.” Vương Giai Tuệ nở nụ cười.
Ninh Hạo hâm mộ nhìn Vương Giai Tuệ.
Hiện giờ trong lòng Tiếu Nhiễm, Vương Giai Tuệ đã quan trọng như anh rồi sao?
Ninh Hạo nhấp một phen môi đẹp, trong lòng tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2238030/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.