Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Nhiễm nhìn động tác khởi động xe của Cố Mạc có chút cứng ngắc, lo lắng hỏi: "Cố Mạc, có thể không? Nếu không để em lái cho!"
"Em làm được không?" Cố Mạc cười nhạt hỏi lại.
Năm ấy, sau vụ tai nạn xe cộ, Tiếu Nhiễm không dám lái xe nữa. Anh cũng không dám đem tính mạng của hai người giao cho cô.
Tiếu Nhiễm nhìn chằm chằm vô lăng, trong mắt đầy hoảng sợ.
"Ngón tay anh chỉ bị thương nhẹ thôi. Lái xe không có vấn đề!" Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm.
"Nếu không, anh nhấn ga, em giúp anh cầm vô lăng? Vụ tai nạn xe cộ kia cũng qua lâu rồi! Em không thể tiếp tục sống trong đó nữa!" Tiếu Nhiễm khẽ cắn môi, cố ép bản thân phải kiên cường.
"Ngồi sang đây!" Cố Mạc vỗ đùi, cười mời gọi.
Tiếu Nhiễm lập tức ngồi qua, cả người cứng ngắc nắm chặt vô lăng.
Lúc cô đang giữ vô lăng, cảnh tưởng của vụ tai nạn năm đó xuất hiện trong đầu.
Cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại: "Máu.....Em nhìn thấy máu.....Giống như hoa anh đào.....tất cả đều là máu....."
"Đừng sợ!" Giọng nói của Cố Mạc vang lên, xuyên thấu qua màng nhĩ, truyền đến não bộ Tiếu Nhiễm, có tác dụng trấn an cô.
Tiếu Nhiễm ép buộc bản thân phải mở to mắt, cô gắng nhìn về phía trước: "Chú à, anh nhấn ga đi! Em có thể làm được!"
Cố Mạc khởi động xe lần nữa, dẫm chân ga rồi bao phủ lên bàn tay của Tiếu Nhiễm.
Trong nháy mắt, Tiếu Nhiễm cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237960/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.