Editor: Xẩm Xẩm
Vương Giai tUệ giống như thường ngày, thời gian cố định cái gì cũng chưa làm, chuyên tâm chờ điện thoại của Cố Nhiên.
Nhưng đợi đã lâu, điện thoại cũng chưa thấy kêu.
Cô mất mác cắn môi, để điện thoại lên trên bàn.
Hôm nay nhất định là anh bề bộn nhiều việc rồi.
Ngại chủ động gọi điện thoại, cô đành phải mang tâm tình buồn bực bắt đầu đọc sách.
“Giai Tuệ, ăn cơm rồi.”
“Biết rồi, mẹ.” Vương Giai Tuệ đặt sách xuống, không tự giác nhìn thời gian một chút.
Bình thường lúc này, Cố Nhiên đã sớm gọi điện thoại qua rồi.
Cô để điện thoại trong túi tiền, đi ra khỏi phòng.
“Sao lại ủ rũ như thế, cãi nhau với Cố Nhiên rồi hả?” Lý Á Lệ quan tâm hỏi han.
Gần đây cảm xúc của con gái là một lúc âm thầm, lúc quang đãng, chắc chắn là có liên quan đến Cố Nhiên.
“Anh ấy đang ở Mỹ.” Vương Giai Tuệ bĩu môi, tiếp nhận bát cơm của mẹ, bắt đầu ăn cơm.
“Bác sĩ Cố là rất bận, con đừng nhỏ nhen nữa, mẹ chỉ chờ nó gọi mẹ là mẹ.” Lý Á Lệ cười giáo huấn con gái.
Nghe được bà nói, Vương Giai Tuệ phun toàn bộ cơm trong mồm ra.
“Đứa nhỏ này? Lời nói của mẹ dọa người như thế sao?” Lý Á Lệ vừa xoa cái bàn vừa bất mãn hỏi.
“Mẹ, mẹ mới 38 tuổi, Cố Nhiên đã 28 tuổi, mẹ để cho một lão già 18 tuổi gọi mẹ là mẹ, mẹ không sợ già sao?” Vương Giai Tuệ vỗ ngực, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237944/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.