Editor: Nhã Y Đình
"Bác ấy vẫn là ba của cô. Biết cô hối hận, không cùng mẹ cô làm chuyện xấu thì sớm muộn gì bác ấy sẽ tha thứ cho cô thôi! Thật đó!" Ninh Hạo nhìn Tiếu Lạc.
"Em biết sai rồi nhưng mà ba không tin em!" Tiếu Lạc đau thương nói.
Ninh Hạo thấy bánh ngọt Tiếu Lạc ăn vẫn còn nhiều, nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Không còn sớm, tôi phải về nhà rồi! Bảo trọng!"
"Anh Ninh Hạo!" Tiếu Lạc nhìn thấy Ninh Hạo sải bước về phía xe máy, lập tức lớn tiếng gọi tên cậu.
Ninh Hạo quay đầu, liếc mắt nhìn Tiếu Lạc một cái.
"Có phải anh hận em vì khiến chị đau lòng không?" Tiếu Lạc đau lòng nhìn Ninh Hạo.
"Tôi và cô ấy lớn lên với nhau từ nhỏ!" Ninh Hạo trả lời một câu rồi đội mũ bảo hiểm lên.
"Em biết. Em cũng tự hận bản thân, cho nên không dám nhờ ai giúp. Anh Ninh Hạo, anh đi đi. Sống chết có số, phú quý ở trời. Không có ai đồng ý giúp em đâu!" Tiếu Lạc nói xong, xoay người ngồi xuống ghế dài, vừa rơi nước mắt vừa ăn bánh ngọt. Nước mắt và kem bơ ăn vào miệng nhìn rất thương cảm.
Ninh Hạo nhìn Tiếu Lạc, không có cách nào độc ác rời đi. Cậu cởi mũ bảo hiểm, trở về ngồi bên cạnh Tiếu Lạc: "Tiếu Lạc, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Chúng tôi yêu quý Tiếu Nhiễm bởi vì cô ấy lương thiện!"
Tiếu Lạc ngẩng đầu, nhìn Ninh Hạo: "Anh Ninh Hạo, em biết em và mẹ chẳng khác gì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237821/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.