Ba người bọn họ gia nhập sau, trừ Ninh Hạo, còn lại đều có đôi có cặp.
Sáu người hạnh phúc, hơn nữa có vẻ anh cô đơn tịch mịch.
Thấy Ninh Hạo không ăn gì, Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi: “Lớp trưởng, có phải cay quá không?”
“Không.” Ninh Hạo lập tức cười lắc đầu.
Anh là bị Cố Mạc kích thích đến đau lòng.
“Học tập khẩn trương như thế, ăn nhiều một chút.” Cố Mạc cười nói với Ninh Hạo.
Nếu không phải tình địch, anh rất thưởng thức đứa nhỏ này.
Ninh hạo cười cười: “Cảm ơn.”
Cố Mạc không hề nhìn Ninh Hạo, bắt đầu xé thịt dê, đặt vào trong đĩa của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cầm bát, gắp lại thức ăn cho anh: “Gần đây dạ dày của anh không tốt, đừng ăn cay quá.”
Cố Mạc nghe được lời nói của cô, trong lòng đặc biệt ấm áp.
Anh không nghĩ tới cô sẽ chú ý đến dạ dày của anh.
Có lẽ là bởi vì gần đây công việc bận quá, không có thời gian ăn cơm, cho nên dạ dày đình công.
Anh vẫn không biểu hiện ra trước mặt người ngoài, chỉ những lúc bình thường, sẽ tránh những đồ ăn có khẩu vị nặng.
Anh cầm bát, cười nói: “Tuân lệnh!”
“Ngấy chết tôi!” Cố Nhiên vừa xoa cánh tay, vừa khoa trương nói.
“Em thấy là hâm mộ đến chết bầm đi?” Tiếu Nhiễm khí phách cười.
“Anh mới không hâm mộ em! Anh có vợ bé nhỏ rồi.” Cố Nhiên kéo Vương Giai Tuệ vào trong lòng, kiêu ngạo mà nói.
“Bác sĩ Mông Cổ, hai người đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237512/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.