Editor: Chi Misaki
Ninh Hạo mang một bó cúc trắng tới linh đường, cúi người vái lạy.
"Lớp trưởng?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy Ninh Hạo, liền có chút kinh ngạc.
Anh còn chưa có đi Mĩ sao?
"Nghe thấy chuyện của bác trai, tớ liền bay từ thành phố B về đây." Ninh Hạo lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm, "Tớ tới chậm rồi."
"Bạn học Ninh, cám ơn cậu đã tới để phúng viếng." Cố Mạc khách khí nói với Ninh Hạo.
Ninh Hạo có chút xấu hổ.
Anh bị kích động liền bay trở về để phúng viếng, còn không có nghĩ tới mình sẽ lấy thân phận gì để đến đây.
Anh chỉ là bạn học của Tiếu Nhiễm.
Cô giờ đã có Cố Mạc làm bạn, căn bản là không cần đến sự an ủi của anh.
"Ninh Hạo?" Vương Giai Tuệ bưng ấm nước qua, nhìn thấy Ninh Hạo, liền lập tức cùng anh chào hỏi.
"Giai Tuệ cũng ở đây?" Ninh Hạo nhàn nhạt cười hỏi.
Nhiều người ở bên cạnh Tiếu Nhiễm như vậy, xem ra anh lại trở thành người dư thừa rồi.
Là anh đã quá xúc động.
Vừa nghe thấy tin bác Tiếu ốm bệnh mà mất, cái gì cũng không nghĩ liền bất chấp quay trở về thành phố A, cũng không hề nghĩ tới mình chỉ là một người không quan trọng.
Vương Giai Tuệ gật đầu.
Cô bưng cốc nước tới bên người Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, uống miếng nước đi.Cậu đã khóc đến khàn giọng rồi."
"Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm nén lệ nhận lấy cốc nước.
Cô cũng không muốn khóc, nhưng thật là không thể khống chế nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237403/chuong-1306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.