Cố Mạc tìm cơ hội khuyên Tiếu Nhiễm ăn cơm, nhưng cô vẫn lấy chuyện không có khẩu vị để từ chối.
Gần đến lúc ăn cơm tối, Cố Mạc không để cho Tiếu Nhiễm tuyệt thực nữa, cường hãn ôm cô về phía nhà ăn, đút cháo cho cô.
“Em ăn không vào.” Tiếu Nhiễm lắc đầu. Nghĩ đến ba, trong hốc mắt của cô lại đầy nước.
“Ăn không vào cũng phải ăn.” Cố Mạc đưa một miếng dưa muối để trước mặt cô.
Tiếu Nhiễm ăn vài miếng dưới ánh mắt chờ đợi của Cố Mạc, rốt cuộc cũng không nuốt được nữa.
Cố Mạc khe khẽ thở dài, thu bát lại.
Có ăn được chút ít còn hơn là không.
Tiếu Nhiễm trở lại linh đường, đờ đãn ngồi chồm hỗm bên cạnh linh cữu, nước mắt lưng tròng.
Còn có thể nhớ rõ khi cô phát sốt, ba thức canh ở cạnh cô đến vài đêm đều không ngủ.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên cô trốn học, ba không nỡ đánh cô, chỉ nói với di ảnh của mẹ là chính mình không đủ tư cách làm ba.
....
Cố Mạc đi qua, ô lấy cô từ trên mặt đất, đặt lên đùi.
“Nha đầu, anh biết em rất khổ sở. Ba chết quá đột ngột. nhưng nếu như em bi thương quá mà ngã bệnh, ba ở trên trời cũng sẽ đau lòng, anh cũng đau lòng.”
Nghe được lời khuyên bảo của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm cố gắng bức cho nước mắt trở về, miễn cưỡng cười.
Cố Mạc nhè nhẹ vỗ lưng cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.
Bi thương này nếu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237402/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.