Cố Mạc do dự rồi.
Cô luẩn quẩn thừa nhận mình là hung thủ như vậy, chẳng lẽ Ưng Mẫn không nói sai?
Nhìn ánh mắt hoài nghi của anh, Tiếu Nhiễm cười chua xót.
Giữa bọn họ đúng là thiếu mất sự tin tưởng.
“Anh ra ngoài đi, tôi không muốn gặp anh!” Tiếu Nhiễm đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói.
“Cho dù em thật sự là hung thủ, anh cũng sẽ không ly hôn với em.” Cố Mạc túm chặt hai vai của cô lần nữa, thật sự nói: “Em không muốn gặp anh, hiện giờ anh có thể ra ngoài. Nhưng, ly hôn thì không được nhắc đến nữa.”
“Em tùy hứng như thế, tâm ngoan thủ lạt như thế, vì sao anh không chịu ly hôn?” Tiếu Nhiễm buồn cười nhìn Cố Mạc: “Anh không sợ một ngày nào đó tôi nổi giận đến cả anh, tôi cũng giết sao?”
“Chắc là không. Vì em yêu anh!” Cố Mạc kiên định trả lời.
“Tôi yêu anh, cho nên anh yêu thương người phụ nữ bị tôi đâm chết, tôi yêu anh, cho nên tôi giết mẹ của người phụ nữ trong lòng anh. Cố Mạc, anh không biết là tình yêu của tôi đối với anh cực kỳ khủng bố sao?” Tiếu Nhiễm tự giễu cười hỏi.
“Bác gái không chết, tuy bà ấy đã bị tuyên bố là chết não, nhưng vẫn có hô hấp.” Cố Mạc lập tức nói tin tức cho Tiếu Nhiễm biết.
“Người sống thực vật và chết thì có gì khác nhau? Chỉ là còn có một hơi mà thôi.” Nghe được tình hình của phu nhân Tưởng, tâm tình của Tiếu Nhiễm càng xuống thấp.
Cô đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237353/chuong-1333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.