Từ trong phòng cấp cứu đi ra, Cố Mạc liền lái xe chạy về bệnh viện phụ sản.
Không biết Tiếu Nhiễm có mềm lòng hay không, chịu đồng ý thấy anh.
Anh vừa lái xe vừa lấy điện thoại cầm tay ra, đeo tai nghe bluetooth vào, nhấn dãy số của Lâm Đạt: “Lâm Đạt, giúp tôi điều tra quản gia của nhà họ Tưởng. Tôi muốn điều tra rõ chuyện hôm qua.”
“Tôi đang ở nhà họ Tưởng, Cố Tổng, quản gia có vài phần khái biệt, chính là lúc xảy ra án mạng.” Lâm Đạt tràn ngập nghi ngờ nói.
“Camera?” Cố Mạc ngậm chặt môi, im lặng.
“Tôi nghi ngờ có người động tay động chân.”
“Anh cảm thấy ai có khả năng nhất?”
“Cố Tổng không đoán được ai sao?” Lâm Đạt khiêu khích hỏi lại.
“Tôi đã đoán, thế nhưng không tìm được chứng cứ, tôi không có cách nào chứng minh Tiếu Nhiễm vô tội.” Cố Mạc vuốt môi mỏng, lạnh lùng nói.
“Cuối cùng anh cũng khôi phục lý trí, chịu tin Tiếu Nhiễm vô tội?” Lâm Đạt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện lộ ra giọng điệu vui sướng.
“Tôi không nên nghi ngơ cô ấy.” Cố Mạc hối hận nói.
Anh không nên nghì ngờ.
Hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Tiếu Nhiễm bị anh làm tổn thương.
Cô nhất định đang trách anh không tin tưởng cô.
“giữa những người yêu nhau kỵ nhất là không thể tin tưởng nhau. Cố Tổng, anh đã phạm vào đại kỵ.” Lâm Đạt thở dài: “Anh nên tự cầu phúc.”
“Lại tra lại một lần, nhìn xem có đầu mối gì chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237338/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.