Editor: Chi Misaki
Mấy ngày không có nhìn thấy Cố Mạc, không biết vết thương của anh như thế nào rồi.
Tiếu Nhiễm rất muốn hỏi, nhưng lại sợ nghe được kết quả không tốt.
Vương Giai Tuệ nắm lấy tay Tiếu Nhiễm, cười nói: "Nghe Cố Nhiên nói anh cả đã thoát khỏi nguy hiểm rồi."
"Tớ không có lo lắng cho anh ấy. Sống chết của anh ấy giờ không còn liên quan tới tớ nữa." Tiếu Nhiễm nói lời cay đắng.
"Tớ còn không hiểu rõ cậu sao?" Vương Giai Tuệ nhéo nhéo đôi má của Tiếu Nhiễm, cười nói, "Tiểu Nhiễm, nếu thật lo lắng cho anh ấy, cũng đừng ly hôn nữa nhé? Nhìn hai người tự hành hạ nhau như vậy, tớ thật thấy khổ sở thay cho hai người."
"Giai Tuệ, cậu không cần khuyên tớ." Tiếu Nhiễm vùi mặt vào đầu gối, cô đơn nói, "Lòng tớ đã quyết rồi."
Vương Giai Tuệ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã khuyên Tiếu Nhiễm không biết bao nhiêu lần, với mong muốn duy nhất là vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, lại bởi vì người khác phá hoại mà không ngừng tổn thương nhau.
Ngay tại lúc cô còn muốn khuyên thêm vài câu nữa, Cố Nhiên cùng Cố Mạc đã đi tới, sau lưng hai người còn có một người đàn ông trung niên.
Cố Nhiên tiến lên, kéo Vương Giai Tuệ, thấp giọng nói: "Anh cả bọn họ có việc muốn nói. Chúng ta ra ngoài ngồi một lát."
Có việc?
Ly hôn?
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn về phía Tiếu Nhiễm, thấy vẻ mặt cô bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237327/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.