Nghe được Cố Tương nói, Trần Lương trừng to mắt.
Quả nhiên đây không phải cô gái bình thường.
Mà Tần Viễn Chu dường như không có chút ngoài ý muốn nở nụ cười, trong đó có chút cưng chiều: “Người mình yêu đúng là Cố Tương, là cô Chu Du của mình.”
Cố Tương lập tức ôm sát Tần Viễn Chu, cho anh một nụ hôn khen thưởng.
Trong lòng Trần Lương có chút chua xót.
“Thông cảm cho người độc thân như mình, muốn ân ái mời quẹo phải, cửa ở bên kia!” Trần Lương bất mãn kháng nghị.
“Cậu cũng nhanh tìm một người đi.” Vẻ mặt Tần Viễn Chu thành khẩn nói.
Anh nhìn thấy Trần Lương đã từng cưỡng hôn Cố Tương, biết anh đối với cô cũng có phần tình cảm tương tự. nhưng anh không muốn vạch trần, bọn họ là anh em, anh tin tưởng Trần Lương, cũng mong Trần Luowng sớm bỏ qua.
Anh đã đoạt đi thứ tốt nhất, không thể nhìn Trần Lương cứ mãi cô đơn.
“Cái đó cần phải có vận may.” Trần Lương cười nói.
“Goodluck!” Tần Viễn Chu giơ chén cà phê lên, nho nhã cười với anh.
“Vận may của mình từ sớm đã không có.” Trần Lương thở dài: “Sau khi gặp được vợ cậu.”
Tần Viễn Chu có chút xấu hổ, Cố Tương lại hếch mày.
“Em là suy tinh của anh sao?” Cố Tương dùng lực giẫm Trần Lương ở dưới bàn.
“Viễn Chu, sao cậu có thể chịu được người phụ nữ thô lỗ như thế?” Trần Lương phản ứng nhanh nhẹn mau tránh ra, quay vẻ mặt tiếc hận nhìn Tần Viễn Chu.
“Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237247/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.