Nhìn thấy chính mình bị quấn thành cái gối, Tiếu Nhiễm nhịn khóc thét ở trong lòng: “Bác sĩ Mông Cổ sao? Qúa khoa trương rồi?”
“Có thể tự mình được không?” TRần Lương vươn tay, quan tâm hỏi han.
Tiếu Nhiễm cầm bàn tay to của Trần Lương, cật lực nhảy từ trên giường khám xuống.
“Cẩn thận!” Trần Lương duỗi tay to ra, an toàn ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực.
“Cảm ơn!” Tiếu Nhiễm cảm kích nói.
Nhìn thấy cô đi đường có chút khó khăn, Trần Lương khí phách ôm lấy Tiếu Nhiễm, lạnh lùng đi ra ngoài.
“Cái đó, hai vạch ba sao, tôi có thể tự đi...” Tiếu Nhiễm có chút xấu hổ nói.
Vốn dĩ Trần Lương không để ý đến Tiếu Nhiễm, trực tiếp đặt cô vào trong Hummer.
Nhìn thấy anh đỡ cửa kính xe kích động đi vào Hummer, Tiếu Nhiễm trừng to mắt.
Hai vạch ba sao này hẳn không thành thật mở cửa xe sao?
“Đi đâu?” Trần Lương dựa vào ghế, lạnh lùng hỏi.
“Cái đó... hai vạch ba sao, vết thương của tôi đã băng bó xong. Hai chúng ta chia tay từ đây thôi. Anh không có nghĩa vụ phải đưa tôi đi.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền mở cửa xe.
“Tôi va chạm vào cô, liền có nghĩa vụ đưa cô về nhà. Tôi không muốn nợ cô.” Trần Lương lại lần nữa khép cửa xe lại, thắt dây an toàn cho Tiếu Nhiễm.
“Anh đã băng bó vết thương cho người ta, không nợ tôi cái gì nữa rồi.” Tiếu Nhiễm liếm môi dưới, khẩn trương nói.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với quân nhân, có chút khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237243/chuong-1389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.