Cố Nhiên ôm Vương Giai Tuệ lên, ôm cô xoay tròn: “Tin anh, vợ à, em nhất định phải tin anh.”
“Được rồi, đặt em xuống, em tin anh là được.” Vương Giai Tuệ bị quay đến váng đầu, khẩn trương cười cầu xin tha thứ.
Cố Nhiên đặt cô xuống, cúi đầu nhiệt tình hôn lên môi cô.
Hồi lâu sau, anh để môi mình lên môi cô, thô thanh nói: “Vợ bé nhỏ, anh thật cao hứng khi người anh yêu là em.”
Nghe được anh nói, Vương Giai Tuệ cảm động phát khóc: “Em cũng thế.”
Nếu lúc trước cô không quyết đán chặt đứt sự thầm mến đối với Ninh Hạo, thì đã không có hạnh phúc hôm nay.
Cô thật cao hứng, người cô yêu là Cố Nhiên.
Anh cấp cho cô hạnh phúc, tôn trọng và cưng chiều.
“Lại tới một người.” Đột nhiên, sau lưng cô có âm thanh quen thuộc lớn tiếng reo lên.
Nghe ra là âm thanh của Tiếu Nhiễm, Vương Giai Tuệ lập tức tránh thoát khỏi người Cố Nhiên, vẻ mặt thẹn thùng chạy trốn tới quầy bar.
Tiếu Nhiễm dựa vào quầy bar, cười trêu chọc Vương Giai Tuệ: “Hai người ngọt ngào khiến người ta đố kỵ.”
“Chị dâu nhỏ, không cần ghen tỵ, em và anh của anh cũng có thể.” Cố Nhiên đi tới, vừa lòng ôm chầm lấy Vương Giai Tuệ.
“Đôi ta chỉ là lam nhan tri kỷ.” Tiếu Nhiễm lườm Cố Mạc một cái, cười cúi đầu nhấp môi.
“Anh, các người còn chưa có... ” Cố nHiên kinh ngạc nhìn anh mình.
Cố Mạc bất đắc dĩ nhún vai: “Phụ nữ, muốn dùng tâm từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237118/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.