Editor: Nhã Y Đình
Trời rất nhanh sáng, Tiếu Nhiễm tỉnh lại ở trong lòng Cố Mạc, cảm thấy hơi mơ hồ.
"Tỉnh rồi sao?" Cố Mạc hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, khàn giọng hỏi.
"Đây là..." Tiếu Nhiễm ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Là em nói muốn xem mặt trời mọc. Quên rồi sao?" Cố Mạc điều chỉnh lại ghế xe, vươn tay xoa tóc Tiếu Nhiễm.
"Em nhớ rồi!" Tiếu Nhiễm cười le lưỡi.
Ngày hôm qua tạm biệt bà nội, lúc đi về cô đề nghị muốn đi xem mặt trời mọc. Cố Mạc không nói hai lời đã chạy xe đến bên bờ sông.
Cô rúc vào trong lòng anh, nhìn thây ánh đèn leo lắt hắt trên mặt sông, cảm khái vạn phần.
Trên mặt sông, hàng ngàn cánh buồm lướt qua, tạo thành cơn sóng dập dềnh.
Tối hôm qua, cô đã hỏi anh một vấn đề: "Cố Mạc, rốt cuộc ai là người khiến lòng anh gợn sóng?"
Cố Mạc trầm mặc vài giây mới trả lời: "Tưởng Y Nhiên!"
Cô có chút khổ sở.
Cố Mạc vội vàng nâng mặt cô lên giải thích: "Nhóc con, đó chỉ là gợn sóng thôi. Em nhìn mặt sông kìa, có rất nhiều cánh buồm bơi qua, để lại rất nhiều con sóng dập dềnh nhưng sau đó mặt sông rất nhanh đã yên lặng lại, không chút sóng gió. Tưởng Y Nhiên tạo nên gợn sóng cũng đã sớm như mặt sông rồi, bình tĩnh vô ba. Em nhìn ngọn hải đăng phía xa kia, nó vĩnh viễn đứng bên bờ sông, ánh sáng của nó chiếu rọi trong đêm tối. Bọn chúng vĩnh viễn ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237085/chuong-1471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.