Liêu Phàm đi vào một quán rượu, thẳng đến quầy bar: “Tới một ly Zombie.”
Trong lòng buồn khổ, lại không có chỗ phát ra.
Cô không nghĩ qua là uống hơn.
“Lúc cô đã uống được mười ly, một bàn tay án trên ly rượu của cô.
“Cô gái, đủ rồi.”
“Anh là ai, dựa vào đâu quản tôi?” Liêu Phàm thống khổ híp mắt, đang say kháng nghị.
“Tôi sợ cô uống rượu, bị người đàn oog khác làm hư.” Người đàn ông lạnh lùng trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Người đàn ông khác? Chẳng lẽ anh không phải.” Liêu Phàm mơ màng ngây ngô cười.
“Xem ra say đến không hiểu biết rồi.” Người đàn ông lấy mắt kính đang đeo ra, ngồi bên cạnh cô, lấy ra thẻ căn cước quân nhân: “Tôi là Trần Lương. Giấy chứng nhận trên tay cô, nếu tôi lừa cô, cô có thể đi tố cáo tôi.”
“Đội trưởng?” Liêu Phàm dùng lực vỗ bả vai Trần Lương, ngốc hồ đồ cười nói: “Thực... không nhìn ra được.”
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về?” Trần Lương thực sự nhìn Liêu Phàm.
Người phụ nữ này vừa vào, anh liền chú ý đến cô.
Trên người cô không nhiễm chút bụi bặm, thanh thuần giống như không thuộc về thế giới này.
Anh thực sợ cô bị người khác bắt nạt.
“Không có Cố Nhiên, đâu nào... cũng là một dạng.” Liêu Phàm dựa vào đầu vai Trần lương, mơ hồ tự lầm bầm.
“Cố Nhiên?” Trần Lương hơi hất mày.
Tên Cố Nhiên này thật sự là đường cái thối nát.
Đâu cũng có thể nghe thấy.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236987/chuong-1519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.