Khi Liêu Phàm tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ.
Cô lập tức cảnh giác cúi đầu, nhìn thấy quần áo chỉnh tề, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Không tồi.”
“Thức dậy rồi?” Trần Lương đưa cho Liêu Phàm một ly trà nồng đậm: “giải rượu, say rượu lại có chút đau đầu.”
“Cảm ơn.” Liêu Phàm cảm kích nói.
“Ngày hôm qua cô ngủ thiếp đi, tôi chỉ có thể đưa cô về nhà.” Trần Lương giơ tay lên nói: “Tôi thề không hề đụng đến một ngón tay của cô.”
Liêu Phàm thanh nhã nở nụ cười: “Tôi tin tưởng anh.”
Trần Lương không nghĩ tới Liêu Phàm tươi cười lại đẹp như vậy, sửng sốt một chút.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trần Lương đẩy ghế đến gần hơn, thật sự nhìn vào mắt Liêu Phàm: “Cô gái, tôi lấy thân phận từng trải khuyên cô vài câu, tình yêu có đôi lúc không phải dành cho cô.”
“Cái gì?” Liêu Phàm ôm hai đầu gối, khó hiểu nhìn Trần Lương.
“Cô cho là cô yêu Cố nHiên, nhưng đó là tình cảm của mười mấy năm trước, tách ra lâu rồi, con người sẽ thay đổi, tình cảm cũng thay đổi. Nếu cô vẫn yêu Cố Nhiên đúng như cô nghĩ, cô sẽ không nhận lời điều kiện của anh trai anh ta như thế. Cô là một cô gái thông minh, nên hiểu rõ ý tứ của tôi.”
Trần Lương nói như từng mũi dao găm rạch từng nhát một lên ngực Liêu Phàm.
Cô đau đến cắn mu bàn tay.
Cô thật sự không yêu Cố Nhiên sao?
“Nếu đối phương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236986/chuong-1520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.