Editor: Quỷ Quỷ
Liêu Phàm căng thẳng ngồi trong phòng ăn, thỉnh thoảng lại cắn môi.
Cô vốn muốn từ chối Cố Mạc, nhưng lại ngượng ngùng.
Dù sao Cố Mạc cũng là người cho cô cơ hội hồi sinh.
Cô sờ sờ gương mặt bóng loáng của mình, hốc mắt ửng đỏ.
Cố Mạc nói, chỉ là xem mặt, nếu không hài lòng thì có thể tùy ý rời khỏi.
Cho nên xuất phát từ lòng biết ơn, cô đến đây, tham gia một bữa ăn xã giao.
Không biết đối phương là ai?
Một người đàn ông mặc quân phục vội vàng đẩy cửa nhà hàng, đi thẳng đến chỗ Liêu Phàm đang ngôi.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Trần Lương cởi mũ để xuống bên cạnh bàn áy náy nói.
Khi anh nhìn nhận ra đó là Liêu Phàm, lặng đi một chút:”Là cô?”
“Anh là…Đoàn trưởng Trần?” Liêu Phàm cũng sửng sốt.
“Tôi còn không ngờ đó là cô.” Trần Lương nở nụ cười.
“Hai ta rất có duyên.” Liêu Phàm cười dịu dàng,
Cố Mạc nói đối phương là rồng giữa loài người, quả nhiên không sai.
Trần Lương cũng cười:”Tôi không biết cô gái xinh đẹp mà Cố Mạc nói đến chính là cô.”
“Tôi….xinh đẹp sao?” Liêu Phàm xoa mặt mình, có chút thẹn thùng hỏi.
Cho đến bây giờ cô vẫn bất ngờ vì gương mặt mới này. Mặc dù trước kia cô cũng rất đẹp, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta phải trầm trồ xuýt xoa. Mười năm rưỡi không ra người ra quỷ đã qua, cô thật sự lúc nào cũng vì sự thay đổi của gương mặt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236933/chuong-1544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.