Editor: Nhã Y Đình
"Không! Tôi không đến nhà hai người đâu. Đây mới đúng là nhà tôi. Nơi này có Tưởng Y Nhiên, có Tưởng Bình!" Tưởng phu nhân vừa run rẩy, vừa trả lời.
"Mẹ nuôi à, mẹ mà như vậy tụi con không dám để mẹ một mình ở lại đây đâu!" Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Ta không sao!" Tưởng phu nhân cười yếu ớt. "Vừa rồi mẹ hơi kích động một chút. Giờ thì tốt rồi!"
"Thật sao?" Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Con thấy ta không phải bình thường rồi sao?" Tưởng phu nhân cười hỏi lại.
Tiếu Nhiễm chỉ có thể gật đầu.
"Nếu không, đổi phòng khác?" Cố Mạc cẩn thận quan sát phản ửng của Tưởng phu nhân.
"Bác... bác vẫn muốn ngủ ở trong phòng Tưởng Y Nhiên!" Tưởng phu nhân vươn tay, để Cố Mạc đỡ bà.
"Thật có thể sao?" Chu Cầm lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Có lẽ là ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên đêm nằm mơ thôi!"
"Được rồi!" Chu Cầm nói.
Cố Mạc đỡ Tưởng phu nhân đi vào căn phòng bên cạnh, đỡ bà nằm xuống giường, quan tâm hỏi: "Bác gái, bác thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Tưởng phu nhân gật đầu.
"Mẹ nuôi, nếu mẹ vẫn sợ thì về nhà với con đi. Con... Ba con sau khi mất thì nhà chúng con vẫn không có, không có ai ở!" Tiếu Nhiễm quan tâm cầm tay Tưởng phu nhân, nghiêm túc nói.
"Tạm thời không cần. Ta hơi mệt, các con trở về đi!" Tưởng phu nhân cười nói với bọn họ.
"Con sẽ ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236919/chuong-1551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.