Cố Mạc đang muốn bê cơm chiều lên lầu, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đi xuống.
Anh nhanh chóng để xuống, đi nhanh tới hai bước nghênh đón: “Không phải bảo em chờ trong phòng sao?”
“Ngủ thoáng cái đã đến buổi trưa, em muốn hoạt động một chút.” Tiếu Nhiễm cười thè lưỡi.
Bà nội Cố quan tâm hỏi: “Nha đầu Nhiễm, có khá hơn chút nào không?”
“Bà nội, cháu không sao rồi. Có việc cũng là Cố Mạc nói ra.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi.
“Đứa nhỏ này.” Bà nội Cố nở nụ cười: “Đúng rồi, mẹ cháu bảo người giúp việc hầm thuốc cho cháu, nói là thanh nhiệt giải độc. Lát nữa ăn cơm xong rồi uống.”
“Muốn uống thuốc Đông y?” Tiếu Nhiễm nhếch miệng.
“Mẹ nói thuốc bức tiểu.” Cố Mạc khẩn trương hống cô: “Chúng ta cũng nên có con rồi.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Tự anh sinh đi.”
Cố Mạc cười nói: “Bản thân anh thế nào thì em biết rõ nhất.”
Tiếu Nhiễm nghĩ muốn giẫm cho Cố Mạc một cước, lại bị anh ôm lấy.
“Được, chúng ta thuận theo tự nhiên. Nhưng phải chú ý.” Cố Mạc cuwoif nói.
“Em đói bụng.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đổi đề tài.
Cố Mạc bế cô lên, mang cô về phía nhà ăn.
Tiếu Nhiễm cười ngọt ngào trong lòng anh.
Cố Mạc nói sẽ cưng chiều cô cả đời, lúc này vừa mới bắt đầu, liền đã chết chìm như thế.
Bà nội Cố nhìn cháu trai cháu gái như thế, cười không khép được miệng.
Cố Mạc ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, bưng cháo lên, múc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236912/chuong-1557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.