Editor: Nhã Y Đình
Khuôn mặt Liêu Phàm giàn giụa nước mắt nhìn Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ, mãi đến khi hai người họ ngồi trên xe rời đi, cô mới đau lòng biến mất trong đám đông.
Cố Nhiên thật hạnh phúc! Thật hạnh phúc.
Cô nên chúc phúc, nhưng tại sao trái tim lại đau như thé?
Hóa ra, cô chưa thể từ bỏ tình cảm này.
Cô vẫn tự lừa dối bản thân, cô tự huyễn hoặc bản thân rằng cô có thể yêu Trần Lương.
Cô có thể!
Nhưng tại sao tim lại đau, nước mắt vẫn rơi chứ?
"Tiểu thư!, túi của cô!" Có người đuổi theo, đưa một cái túi cho Liêu Phàm.
Lúc này Liêu Phàm mới ý thức rằng vừa rồi đột nhiên nhìn thấy hình ảnh ân ái của Cố Nhiên và bạn gái mới hoảng hốt vứt túi lại.
"Cảm ơn!" Nói lời cảm tạ, cô như hồn ma đi trên đường.
Trở về quán cà phê, cô không hề mở cửa mà ngồi ở ngoài, vùi mặt vào đầu gối, đau lòng rơi nước mắt.
Trần Lương dừng chiếc Hummer ở trước quán cà phê, nhảy xuống xe, lo lắng ngồi xổm trước mặt Liêu Phàm: "Sao vậy?"
Nhìn thấy Trần Lương, nước mắt Liêu Phàm lại càng rơi nhiều hơn.
Trần Lương vội vàng lấy khăn tay, lúng túng lau nước mắt cho Liêu Phàm: "Có thể khiến Liêu tiểu thư kiên cường rơi nước mắt như vậy để tôi đoán xem là ai nào?"
"Không cần!" Liêu Phàm giật lấy khăn tay, chật vật lau nước mắt.
"Cô gặp lại người tên là Cố Nhiên kia sao? Anh ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236903/chuong-1561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.